Tính sĩ diện hão của người Việt đang ngày một phát triển và
gây ra không biết bao nhiêu hệ lụy cho sự phát triển của đất nước về
kinh tế, văn hóa, giáo dục và mọi mặt của đời sống xã hội.
Sĩ diện hão là gì? Đó là sự giả tạo, khoe mẽ, hợm hĩnh, bảo thủ, giấu
dốt, phù phiếm, lãng phí… Và luôn luôn coi cái “tôi” là nhất. Không ít
vụ án đau lòng xảy ra bởi tính sĩ diện hão. Chỉ vì một ánh mắt, một nụ
cười mà bị coi là “đểu”, mà người ta sẵn sàng dùng hung khí để giải
quyết. Rồi biết bao người được gọi là “đại gia”, trong khi nợ nần chồng
chất, quỵt lương, bảo hiểm của công nhân, nhưng vẫn bỏ ra tiền tấn để
mua xe siêu sang, xây nhà to vật vã…
Những biểu hiện của thói sĩ diện hão trong xã hội là thiên hình vạn
trạng và ở bất cứ nơi nào trên đất nước này, ta cũng gặp những cái gọi
là “sĩ diện hão”. Thẳng thắn mà nói, người Việt Nam vốn có tính sĩ diện
hão mà điều này có từ cổ chí kim chứ chẳng phải mới từ bây giờ. Tính sĩ
diện hão này còn được đưa vào cả thành ngữ như “con gà tức nhau tiếng
gáy”. Người này thấy người kia sắm được xe sang, xây được nhà to thì
cũng sống chết vay mượn, mua sắm để tỏ ra rằng ta không thua kém gì nó.
Rồi tính sĩ diện hão còn thể hiện trong câu “đẹp đẽ phô ra, xấu xa
đậy lại” – nghĩa là cố che đậy những khiếm khuyết của mình để lấy oai
với thiên hạ. Ngày trước, thời bao cấp, có câu chuyện giai thoại rằng,
khi sang nhà khác chơi, nếu đúng giờ ăn cơm thì phải thủ sẵn trong túi
que tăm. Đến nhà bạn bè, chiến hữu, gặp đúng lúc bữa cơm thì khéo léo mà
từ chối, rằng “tớ vừa ăn xong” và điềm nhiên lấy tăm ra xỉa răng.
Và để giữ sĩ diện, thì nhiều khi lại không tự biết mình, biết người,
để rồi lao vào những việc làm không có tính khả thi, làm những việc để
thỏa mãn thói hiếu thắng, sĩ diện và hậu quả thì người khác gánh chịu.
Tính sĩ diện hão đâu chỉ có trong đời sống xã hội và bằng những
chuyện “ lặt vặt”, mà còn trong cả nhiều chính sách, liên quan đến quốc
kế dân sinh.
Vừa qua, nhiều nhà kinh tế của Việt Nam hoan hỉ trước việc Việt Nam
xuất khẩu 7,7 triệu tấn gạo và trở thành quốc gia đứng đầu thế giới về
xuất khẩu gạo. Trong khi đó, người Thái Lan thì lại vui mừng khi họ
“được” tụt xuống hàng thứ hai. Đây không phải là sự thụt lùi của Thái
Lan mà đây là do chính sách của Thái Lan nhằm tăng thêm thu nhập cho
người nông dân. Và thực sự người nông dân rất phấn khởi vì gạo họ xuất
khẩu ít đi, nhưng lợi nhuận lại tăng lên. Còn chúng ta thì tự hào rằng
mình là số 1 thế giới, nhưng về mặt lợi nhuận thu được từ xuất khẩu gạo
lại thua xa Thái Lan. Rồi chúng ta tự hào rằng, chúng ta có cà phê đứng
hàng thứ hai thế giới, hạt tiêu đứng hạng nhất thế giới. Nhưng thử hỏi
giá trị cà phê, hạt tiêu của chúng ta so với những nước khác thì như thế
nào? Số lượng thì lớn, nhưng chất lượng và giá trị thì lại thấp… Vậy mà
chúng ta vẫn cứ tự hào là “nhất”. Lẽ ra, những người có trách nhiệm
phải lấy đó làm đau khổ, làm nỗi lo. Nhưng không, họ luôn lấy đó để bằng
lòng.
Và cũng chính tính sĩ diện hão đã đẻ ra chủ nghĩa thành tích…
Bấy lâu nay người ta cứ lên án chủ nghĩa thành tích trong ngành giáo
dục, nhưng thực ra nếu như soi cho kỹ thì ngành nào, nghề nào cũng có
chủ nghĩa thành tích.
Gần ba mươi năm trước, có một câu chuyện cười ra nước mắt. Ấy là vào
dịp kỷ niệm 30 năm chiến thắng Điện Biên Phủ. Lãnh đạo tỉnh Lai Châu
(cũ) quyết định “phô trương” sức mạnh kinh tế của mình bằng cách đưa
những con lợn to vật ở nhiều nơi về dồn vào một khu chuồng lợn tập thể,
với mục đích để cho các quan chức cấp cao của Đảng và Nhà nước đến tham
quan. Tất nhiên, nhiều ông “quan… liêu” rất vui mừng vì thấy ở một tỉnh
miền núi nghèo xơ xác, mà thời đó Lai Châu được coi là tỉnh đầu tiên và
nhanh nhất toàn quốc “hoàn thành kế hoạch phá rừng”, nay đã có những
chuồng lợn con nào con nấy nặng cả tạ. Nhưng cánh phóng viên báo chí thì
phát hiện ra trò láu cá này ngay, bởi lũ lợn từ tứ xứ dồn về xông vào
cắn nhau chí tử, con nào con nấy thương tích đầy mình.
Rồi không chỉ đẻ ra chủ nghĩa thành tích, mà tính sĩ diện hão còn đẻ ra thói làm ăn gian dối, “làm thì láo, báo cáo thì hay”.
Các nhà kinh tế của chúng ta tự hào vì chúng ta đứng đầu thế giới về
xuất khẩu gạo, nhưng thử hỏi đã mấy ai nghĩ rằng, vậy ở Việt Nam này còn
bao nhiêu gia đình đang “chạy ăn từng bữa, thậm chí đứt bữa”.
Lại có một chuyện nực cười nữa là cách đây có lẽ đến gần chục năm,
Việt Nam hồ hởi tuyên bố với thế giới rằng, đã xóa sạch nạn mù chữ,
nhưng nếu bây giờ cho rà soát lại thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người
vẫn đang mù chữ, trong đó có cả trẻ em đang tuổi đến trường.
Rồi cũng chính tính sĩ diện hão mà khiến nhiều người, đặc biệt là
ngành giáo dục muốn cứ phải “bằng vai phải lứa” với thế giới. Ấy là họ
bắt học sinh phải học ngoại ngữ. Trẻ con thành thị học ngoại ngữ thì còn
được, đây là trẻ em ở miền núi, dân tộc ít người, nói tiếng Kinh chưa
sõi cũng bắt học tiếng Anh. Rồi cán bộ, công chức miền núi khi thi tuyển
cũng phải có bằng tiếng Anh, trong khi cái người ta cần là tiếng dân
tộc ở nơi họ sẽ công tác thì lại chẳng được chú ý đến. Chẳng thế mà ở
một số tỉnh, người ta bảo không biết tiếng Anh thì chẳng chết, nhưng
không biết tiếng dân tộc thì có khi chết đói ngay vì không xin được củ
khoai, củ sắn để ăn khi đi công tác. Năm 2000, khi vụ bạo loạn ở Tây
Nguyên nổ ra, qua công tác nghiệp vụ, cơ quan công an thu được không ít
băng ghi âm của một số đối tượng cầm đầu. Nhưng tìm ngược, tìm xuôi
không được người dịch được tiếng dân tộc. Trong khi đó, cán bộ công an
thì phải nô nức đi học tiếng Anh…
Có thể nói, tính sĩ diện hão của người Việt đang ngày một phát triển
và gây ra không biết bao nhiêu hệ lụy cho sự phát triển của đất nước về
kinh tế, văn hóa, giáo dục và mọi mặt của đời sống xã hội. Thế giới đang
trở thành một thế giới phẳng, nhưng hình như những người có trách nhiệm
xây dựng các chính sách, chủ trương, xây dựng phát triển đất nước cũng
mắc tính sĩ diện, ấy là cái gì cũng muốn phải để được tự hào với thế
giới. Đúng là phải phấn đấu, phải bằng những biện pháp quyết liệt để
thúc đẩy sự phát triển của kinh tế nước nhà và phải phấn đấu thu hẹp
khoảng cách với những nước phát triển, nhưng quan trọng nhất là phải
biết nhìn vào thực chất và chính nội lực của mình.
Tại sao không biết xấu hổ khi gạo chúng ta xuất khẩu nhiều nhất nhưng giá trị lại thấp?
Tại sao không biết xấu hổ khi nước ta có hơn 80 triệu dân và hàng năm
đầu tư cho thể dục thể thao không biết bao nhiêu tiền nhưng kỳ Olympic
vừa rồi, Việt Nam không đứng vào hàng thứ bậc nào cả?
Tất nhiên, nếu bây giờ mổ xẻ những nguyên nhân ấy, các quan chức chịu
trách nhiệm sẽ có vô vàn lý do để bào chữa cho sự yếu kém của mình, mà
thực chất tất cả đều xuất phát từ tính sĩ diện hão. Rất hiếm quan chức
Việt Nam dám thẳng thắn tuyên bố: “Sai lầm này, thất bại này là do tôi”,
mà trước những thất bại, họ đều loanh quanh tìm cách đổ lỗi cho cơ chế
lãnh đạo tập thể. Họ không dám nhận lỗi, cũng là vì sĩ diện hão.
Trong làm ăn kinh tế, phải lấy kết quả tài chính làm thước đo; trong
thể thao, phải lấy thành tích làm đầu. Và muốn thế, đặc biệt là những
người có trách nhiệm vạch ra chủ trương, chính sách, xây dựng kế hoạch…
của từng địa phương, từng ngành phải biết dẹp đi tính sĩ diện hão của
mình.
Source:http://reds.vn/index.php/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét